野放

词语解释
野放[ yě fàng ]
⒈ 在野外放牧。
引证解释
⒈ 在野外放牧。
引《三国演义》第五十回:“﹝军士﹞尽皆脱去湿衣,於风头吹晒;马皆摘鞍野放,咽咬草根。”
最近近义词查询:
黄玉的近义词(huáng yù)谎词的近义词(huǎng cí)惶扰的近义词(huáng rǎo)煌荧的近义词(huáng yíng)惶惕的近义词(huáng tì)黄札的近义词(huáng zhá)谎花的近义词(huǎng huā)黄云白草的近义词(huáng yún bái cǎo)晃曳的近义词(huǎng yè)晃摇的近义词(huàng yáo)黄钟毁的近义词(huáng zhōng huǐ)晃昱的近义词(huǎng yù)谎势的近义词(huǎng shì)黄钟大吕的近义词(huáng zhōng dà lǚ)黄晕的近义词(huáng yùn)黄中通理的近义词(huáng zhōng tōng lǐ)晃瀁的近义词(huǎng yǎng)黄钟瓦缶的近义词(huáng zhōng wǎ fǒu)惶畏的近义词(huáng wèi)惶越的近义词(huáng yuè)
更多词语近义词查询